Hành động âm thầm của người chồng khi biết mình bị "đổ vỏ"

Không ai mong muốn mình bị phản bội nhưng khi số phận gọi tên thì tôi cũng chỉ còn biết tìm cách giải quyết sao cho thật hợp lý.

Tôi cưới vợ được 3 năm và cháu thứ 2 vừa được hơn một tuổi. Vợ chồng tôi yêu nhau cũng khá lâu mới quyết định đi đến hôn nhân. Vợ tôi là nhân viên thu cước truyền hình nên công việc bình thường cũng khá nhàn. Tôi là nhân viên kỹ thuật của một công ty viễn thông lớn nên công việc khá vất vả. Do tính chất công việc trực trạm nên tôi phải đi làm, đi trực khá thường xuyên. Cũng may cho tôi là vợ có thể thu xếp công việc để chu toàn chuyện nhà cửa, con cái.
Chuyện vợ chồng đôi khi xích míc là việc bình thường, chúng tôi vẫn sống bên nhau hạnh phúc sau những tranh cãi như vậy. Trong mắt mọi người thì chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. Dù sống chung với bố mẹ chồng nhưng vợ tôi vẫn rất thoải mái. Nhiều lần tôi hỏi vợ có muốn ra ngoài ở riêng không thì cô ấy không đồng ý vì “ở đây ông bà còn đỡ cho con cái, cơm nước khi em bận”. Thực lòng nghe vợ nói vậy tôi rất vui vì rất ít con dâu muốn sống chung với bố mẹ chồng.
Con đầu của chúng tôi là một bé gái rất dễ thương. Vì nhà tôi có hai anh em trai nên mẹ tôi rất quý cháu gái, con bé cũng rất giống bà và lanh lợi nên lúc nào cũng được cưng chiều.
Khi con bé được 14 tháng thì vợ tôi có bầu lần hai do “vỡ kế hoạch”. Vợ tôi chưa muốn đẻ vì con chị còn nhỏ nhưng tôi và bố mẹ đều muốn đẻ luôn và tranh thủ lúc ông bà còn khỏe để chăm cháu. Và điều mừng hơn cả đó là khi biết bé thứ hai là con trai. Còn gì thích hơn khi có đủ cả con trai, con gái.
Khi thằng bé ra đời, cả nhà tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng những điều dị nghị bắt đầu nảy sinh từ bữa tiệc đầy tháng của con. Nói thật là từ lúc sinh ra thì mọi người đều không thấy có điểm nào của thằng bé giống với tôi. Nhưng đều nói với nhau rằng “trẻ con thay đổi nhanh lắm, phải để khi lớn hơn một chút, các nét ổn định thì mới biết được là giống ai”.
Tiệc đầy tháng, bà con cô bác và bạn bè của chúng tôi đến dự đều quan nhìn và bế bé nhưng mọi người ai cũng khẳng định: “Sao nhìn mãi không biết là giống ai nhỉ?”.
Cả nhà tôi đều xuề xòa bảo nó còn nhỏ cho qua nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
Càng ngày, thằng bé lớn thêm nhưng các nét vẫn chưa thấy giống ai trong nhà. Lúc đầu tôi rất tin tưởng vợ và tôi không hề có ý định thử AND nhưng gần một năm trôi qua mà hình dáng, nét mặt, tính cách của thằng bé đều không có chút gì giống mình khiến tôi suy nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét